Làm sao để vượt qua được mất mát

0
2486
binh yen

Đã đến lúc mỗi người chúng ta nên thiết lập thước đo cho sự mất mát chắc chắn sẽ xảy ra trong cuộc đời mình.

Nhà Phật có một câu rất hay đó là một cánh cửa này đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Câu nói này cũng tương đương với chuyện “được” luôn tồn tại song song cùng “mất”.

Thông thường, “được” sẽ tồn tại cùng “đổi” (hoặc “bán”). Đây là một khái niệm ngang giá. Tức là bạn đổi một cái này để nhận lại một cái khác. Ví dụ, chúng ta đi làm, dùng công sức, thời gian, trí tuệ để đổi lấy tiền. Tiền này sẽ đổi lấy cơm, áo, gạo và phục vụ cho các nhu cầu sinh hoạt khác.

Nhưng “được” với “mất” là một khái niệm hoàn toàn không ngang giá. Đó là lý do tại sao, có nhiều người nói rằng, “được nhiều hơn mất” hoặc là “vớt vát lại một ít”. Bài viết này, mình muốn phân tích sâu vào việc làm sao để vượt qua những mất mát bất khả kháng?

Bảng phân tích mất mát

binh yen

Vâng, mất mát cũng cần được lên – kế – hoạch.

Trước tiên, như mình đã nói ở bên trên, chúng ta cần có một thiếp lập độ quan trọng của những mất mát. Đây là việc làm cần thiết để bạn có thể chuẩn bị trước phản ứng cũng như cách vượt qua những mất mát trong cuộc đời.

Với Amy, mất mát được thiết lập như thế này Gia Đình – Sức Khỏe – Tài Sản. Điều này có nghĩa rằng, những mất mát lớn nhất với Amy là liên quan đến gia đình. Trong Gia Đình này, mình chia thêm 2 mức độ nữa là Tính Mạng – Sức Khỏe. Như vậy, bảng nghiêm trọng mất mát của Amy sẽ theo thứ tự như sau: Tính Mạng Gia Đình – Sức Khỏe Gia Đình – Sức Khỏe Bản Thân – Tài Sản. Bạn đang thắc mắc là tại sao không có tính mạng bản thân? Bạn đùa hả, tính mạng bản thân mà mất rồi thì bạn còn cảm nhận được mất mát đau đớn sao? Trong tương lai, người ta có thể sẽ nghiên cứu đến cuộc sống sau khi chết, nhưng bây giờ chúng ta cứ mặc định, chúng ta chết là chúng ta hết nhé!

Dựa theo bảng chính này, mình sẽ phân tích ra thêm các cấp độ khác. Ví dụ như trong Tài Sản, mình sợ mất nhất là Việc Làm, sau mới đến Tiền Bạc, rồi đến các tài sản như Nhà (cháy hoặc bị lừa gạt gì đó), Xe, Điện Thoại…

Bạn biết tại sao mình cần phải làm một bảng phân tích chi tiết như vậy không? Đây là một quy trình ngược. Khi phân tích ra được những gì quan trọng nhất với bạn, bạn sẽ biết trân trọng , gìn giữ. Đây là vấn đề phòng tránh mất mát đồng thời cũng giúp chúng ta có những phản ứng phù hợp khi xảy ra mất mát. Ngoài ra, nếu bạn là người kỹ tính, hãy tính toán luôn việc khi xảy ra mất mát đó, chúng ta sẽ giải quyết như thế nào, cứu vãn ra sao.

Điển hình nhất, mất Việc Làm hiện tại, chúng ta có thể đi làm việc khác. Nhưng khi mất Cha Mẹ thì chúng ta không thể làm gì để cứu vãn. Thế nên, việc duy nhất chúng ta có thể làm là chăm sóc, báo hiếu cho họ ngay hôm nay để không phải nuối tiếc, hay hối hận về sau.

Mình đã từng là người không biết đối phó như thế nào với mất mát khi mẹ mình qua đời. Nhưng sau khi trả qua rất nhiều chuyện trong cuộc sống, mình phát hiện chúng ta cần lên kế hoạch cho mọi thứ, kể cả mất mát. Việc này sẽ giúp bạn nhanh chóng thích nghi, xử lý và vượt qua được khủng hoảng sau mất mát. Đặc biệt nếu như bạn là người trọng tình cảm, thiên về cảm xúc như mình.

Mỗi người có bảng phân tích mất mát khác nhau. Thế nên đôi khi mất mát đối với người này là bão cấp 12, nhưng đối với người khác lại nhẹ tựa lông hồng. Bạn thấy coi thường một người mất một cái điện thoại cũ mà khủng hoảng đến mức suy sụp nghiêm trọng, nhưng bạn làm sao biết được lý do họ coi trọng chiếc điện thoại đó đến vậy? Nên đừng áp đặt, có những thứ với bạn là không quan trọng, nhưng với người ta là cả gia tài.

Làm sao để vượt qua mất mát?

binh yen

Thế giới này có mấy tỉ người, cho dù cùng mất mát một thứ nhưng không phải hoàn cảnh nào cũng giống nhau. Và con người luôn cho tổn thương của chính mình là to lớn nhất, mà không biết rằng, vốn có những mất mát cùng loại nhưng hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.

Hôm nọ mình bị mất một chiếc xe máy. Mình đã viết về việc này trong bài Một đêm mất ngủ vì mất xe máy, bạn có thể đọc thêm nha.

Sau khi mình mất xe máy mình cũng có chia sẻ với bạn bè, cũng như lên mạng đọc thông tin.

  • Mình mất Tài Sản là một chiếc xe máy cũ, đã mua được 10 năm. Mình đã khóa cổ cẩn thận và để ở nhà mình. Nhưng chẳng may, thằng trộm 14 tuổi vào bẻ khóa chạy mất. Như vậy, mình mất một tài sản tuy có giá trị cả vật chất lẫn tinh thần, đồng thời cũng làm xáo trộn cuộc sống nhưng ở mức độ trung bình. Mình có thể đi bus, bạn bè cũng sẵn sàng đưa đón, và mình cũng có khả năng mua lại 1 chiếc xe cũ khác. Tâm lý của mình cũng chỉ bị chấn động nhẹ, chỉ là mình vẫn còn chưa vượt qua được lo lắng nên quyết định chưa mua xe máy ngay.
  • Mất mát của mình là quá nhẹ nhàng so với bạn A vì bạn này bị mất một chiếc xe mới tinh. A đi ăn cơm khóa cổ xe trước quán cơm nhưng bị trộm bẻ khóa và chạy đi ngay trước mắt. Mất mát của A ngoài việc là tài sản có giá trị kinh tế hơn, còn là ám ảnh tâm lý bị trộm ngay trước mắt. Xe của A là gia đình mua cho, nên A còn một áp lực khi trình bày với gia đình nữa.
  • Hoàn cảnh của B lại khó khăn hơn. B bị mất trộm một chiếc xe trả góp. Điều này có nghĩa là B vẫn phải thanh toán trả góp hàng tháng nhưng lại không được tiếp tục sử dụng chiếc xe máy đó. Ảnh hưởng kinh tế và tâm lý với B là rất lớn. Vì sau khi trả xong chiếc xe này, có thể B sẽ phải tiếp tục ì ạch mua trả góp một chiếc khác nữa thì mới có phương tiện đi lại.
  • C là nhân viên giữ xe part-time cho một quán ăn. Trong lúc làm việc, C sơ suất khiến trộm lấy mất một chiếc xe SH của khách. C phải chịu trách nhiệm đền bù cho khách hàng. Trong khi đó, mỗi giờ trông xe C được nhận 15k. Hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn nên mới phải nhận thêm công việc này buổi tối. Vậy bao lâu thì C mới trả đủ số tiền 90 triệu của một chiếc SH mới vốn không phải là tài sản của mình? ( Mình không hiểu về luật lắm, trong trường hợp này liệu chủ quán có phải chịu chung trách nhiệm đền bù với C hay không? Nếu C không đền thì sẽ bị như thế nào?) Nếu chủ chiếc SH là người có thể thông cảm với C (theo bảng phân tích mất mát của anh đó thì mất mát xe không quá nghiêm trọng, anh ấy có thể mua lại, anh ấy thấy bạn C quá nghèo không muốn làm khó) thì C sẽ rất may mắn. Nhưng nếu chủ xe kiên quyết yêu cầu bồi thường, thì nếu không đạt được thỏa thuận, mọi người sẽ phải ra tòa. Đây là câu chuyện mình đọc được trên một diễn đàn nên không biết được vụ việc kết thúc như thế nào. Ngoài mất mát tiền bạc vì đền bù, C có thể sẽ bị ám ảnh với nghề giữ xe, dù giữ xe cũng là một nghề lương thiện. C cũng sẽ đâm ra oán hận cuộc đời khi “chó cắn áo rách”.
  • Trên đường đi làm về muộn, D bị dàn cảnh cướp xe. Lần này không còn gọi là trộm nữa mà là cướp có vũ khí. Bọn cướp xe chặn đầu, dùng dao uy hiếp D xuống xe. Chúng dàn dựng một vụ đánh ghen kịch liệt, đồng thời đường cũng tương đối vắng nên không ai hỗ trợ D. Như vậy, D bị mất xe, mất luôn tài sản trong cốp xe, và bị bọn chúng đánh vào mặt. Tuy mất mát là rất nhiều, nhưng dù sao D vẫn may mắn khi cướp không tước đoạt mạng sống của D.
  • Báo chí thường hay đưa tin rằng có nhiều trường hợp giết người cướp xe. Đây có thể nói là mất mát tổn thất lớn nhất. Người chết thì cũng đã chết rồi, mất mát chỉ làm đau lòng và gây ra khó khăn cho người thân ở lại.

Theo biểu đồ này, bạn hãy suy ngược trở lại. Người thân của nạn nhân bị giết và cướp xe sẽ mong ước rằng họ chỉ bị cướp xe thôi. Tài sản không bao giờ sánh được tính mạng. D cũng ước gì mình bị trộm xe thì sẽ không phải trả qua một cơn sang chấn tâm lý dữ dội. C thì ước ao mình chỉ làm mất một chiếc xe cũ như Amy là được. Dù gì đền ít vẫn tốt hơn đền nhiều. B thì lại ước gì ở thời điểm mất xe, mình đã trả hết nợ trả góp. Ít nhất cũng phải trải qua những tháng ngày đằng đẵng thanh toán cho chiếc xe không rõ trôi dạt về phương nào…

Bạn cũng thấy đó, chỉ mỗi việc mất xe cũng có muôn ngàn hoàn cảnh. Hoàn cảnh của bạn chắc chắn chưa phải là hoàn cảnh tệ nhất. Nếu chỉ chăm chăm mãi vào mất mát của mình thì bạn sẽ không bao giờ vượt qua được nó. Hãy để những điều tốt đẹp của cuộc đời liên tục ào đến, xoa dịu các mất mát của bạn. Mất mát đôi khi cũng mang đến cơ hội cho bạn được mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn và tiếp cận những điều tốt đẹp hơn.

Cuộc sống hiện đại có nhiều thuận tiện nhưng cũng ẩn chứa nhiều hiểm nguy rình rập. Ngoài đề phòng ra, chúng ta còn phải chuẩn bị những phản ứng phù hợp. Việc này vừa giúp mình vượt qua được nỗi đau để tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời cũng tránh được ứng phó sai lầm dẫn đến mất mát khác.

binh yen

Cuối bài, mình xin kể hầu các bạn 2 câu chuyện không hề liên quan đến bài viết bên trên (che miệng cười ahihi).

Câu chuyện thứ nhất là về một anh hùng giữa đời thường. Một người đi đường đã nhanh chóng nhảy xuống sông cứu một đôi nam nữ nhảy cầu tự tử. Do nước chảy quá xiết, anh ấy không tìm được nạn nhân nên quay lên bờ. Nhưng lúc quay trở lại bờ thì anh này phát hiện chiếc xe mình khóa cổ trước khi cứu người đã không cánh mà bay. Đây là một trường hợp mình xem là hi hữu. Anh này nhà cũng tương đối khó khăn nên chiếc xe máy là vật dụng rất đáng giá. Tuy nhiên, anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng bảo rằng, dù có biết sẽ mất xe thì tôi cũng vẫn lao xuống cứu người. Theo báo chí thì công an vớt được thi thể cô gái, còn thi thể nam vẫn tìm chưa thấy. Amy cảm thấy rất may mắn khi cuộc đời này có những người như anh. Anh yên tâm anh nhé, ở hiền thì sẽ gặp lành, nếu đời anh chưa lành, thì đời con cháu anh nhất định sẽ lành. (Mọi người đọc thêm chi tiết trên các báo về vụ việc này nhé)

Câu chuyện thứ 2 là một câu chuyện Amy tự chế:

Ở ngôi làng nọ, có một anh làm nghề ăn trộm nên mãi gần 30 tuổi mới cưới được một cô vợ ở làng khác. Cô này sau khi sinh xong 2 đứa con trai thì bỏ đi do khuyên bảo chồng tìm nghề lương thiện để làm mà anh này không đồng ý.

Năm tháng trôi qua, ông bố già cũng đã qua đời. Người con lớn thì nối nghiệp bố, trở thành một tên trộm sống chui sống nhủi. Còn người con út thì trở thành một nhân viên khá thành công.

Khi được hỏi thì anh con trai đáp rằng: – Bố tôi làm trộm, thưở nhỏ bạn bè chán ghét tôi, người lớn dè bỉu tôi. Tôi chả biết làm nghề gì khác nên tôi trộm của bọn họ cho bõ tức.

Trong khi đó, anh con út lại đáp: – Tôi biết trộm là nghề không lương thiện. Người mất của hẳn là muốn trừng phạt kẻ trộm nên nghiệp của ba tôi rất lớn. Thưở nhỏ bạn bè chán ghét tôi, người lớn dè bỉu tôi thì tôi càng cố gắng học hành. Tôi rất quý trọng bố tôi, vì dù ông là trộm, ông vẫn là người nuôi tôi khôn lớn. Nhưng tôi không muốn con tôi bị bạn bè chán ghét, bị người lớn dè bỉu như tôi đã từng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.